TÌNH YÊU CHIẾN THẮNG THỬ THÁCH
Vào một buổi sáng giá lạnh tháng 12 năm 1992, chuông cửa tiệm điện Ken Rosenblat reo vang. Đây là tiệm điện nhỏ của thành phố Brooklyn, thuộc bang New York, Hoa Kỳ. Anh Ken và thân phụ là ông Herman đang chuẩn bị tiền lương trả cho thợ vào ngày cuối tuần. Ông Herman nhìn đồng hồ thấy kim chỉ 7 giờ 40, ông lẩm bẩm: ‘‘Sao hôm nay có ai đến sớm thế!” Anh Ken nói với cha: ‘‘Để con ra mở cửa”. Với thân hình vạm vỡ ở lứa tuổi 32, trông anh Ken thật lực lưỡng. Vừa mở cửa, anh trông thấy một thanh niên lạ mặt. Nhìn thái độ khả nghi, anh hiểu ngay chuyện không lành. Anh vội đóng sập cửa lại. Nhưng quá muộn. Chàng thanh niên đã lách mình vào trong và chìa khẩu súng lục vào thái dương anh Ken. Chàng ta hét lớn: ‘‘Tiền để ở đâu?” Anh Ken phản công tức khắc. Nhưng kẻ cướp nhanh tay hơn. Hắn ta kéo anh về phía bàn giấy. Nghe tiếng động, ông Herman ngước nhìn qua cửa kính và thấy con trai mình đang bị kẻ lạ mặt đe dọa. Ông tiến về phía kẻ lạ và nói: ‘‘ Chúng tôi không giữ tiền ở đây. Xin để chúng tôi yên!” Nghe thế, tên cướp tức giận, hắn ta nổ súng bắn vào hai cha con và tẩu thoát.
Trước khi ngã gục bất tỉnh trên vũng máu, anh Ken nghĩ đến vợ và đứa con trai 6 tháng. Anh thầm thì: ‘‘Joanie và Michael rồi đây sẽ ra sao?” Ông Herman cũng bị thương, nhưng ông kinh hoàng khi thấy thân xác to lớn của con trai nằm sóng soài trên nền nhà. Ông cay đắng tự nhủ: ‘‘Mình đã trải qua không biết bao nhiêu khổ nhục và sống sót đến ngày hôm nay. Không lẽ giờ đây cuộc đời mình và con mình kết thúc một cách ‘lãng-nhách’ như thế này sao?”
Nơi nhà thương, trước khi được đưa vào phòng mổ, ông Herman bỗng ôn lại dĩ vãng. Ông sinh ra trong một gia đình theo Do thái giáo nơi miền đất Ba Lan xa xôi. Năm lên 13 tuổi - tức vào năm 1942 - Herman mồ côi cha. Cùng năm ấy, Herman và 3 người anh trai bị quân đức quốc xã đưa vào trại lao động khổ sai Piotrkow. Mẹ cậu bị đưa vào trại tập trung Treblinka. Từ đó, Herman không bao giờ thấy lại khuôn mặt mẹ hiền. Năm 1944, Herman bị đưa tới trại tập trung Schlieben, cách thủ đô Berlin 100 cây số về hướng nam. Nơi đây, định mệnh cho cậu gặp một bé gái người Ba Lan. Thay vì nhạo báng sự rách nát đói khổ của cậu, cô bé lại tỏ ra dịu dàng thương xót. Cô ném qua hàng rào kẽm gai một trái táo và khúc bánh mì nóng hổi .. Cứ thế trong vòng 7 tháng trời, cô bé Ba Lan nuôi sống cậu thiếu niên đói khổ cũng người Ba Lan, trên nước Đức. Sau đó, Herman bị đưa đi một trại tập trung khác ở Tiệp Khắc ..
13 năm sau, 1957, định mệnh an bài, Herman gặp lại cô bé Ba Lan xưa kia, nơi đất khách thành phố New York, Hoa Kỳ. Cả hai giờ đây đã bước vào tuổi trưởng thành. Sau khi nhận ra nhau, Roma - tên cô gái Ba Lan - hiểu rằng, mình là người được trời xe duyên kết nghĩa với chàng trai tên Herman. Cuộc hôn nhân diệu kỳ đã diễn ra và đôi vợ chồng cho ra chào đời một người con trai duy nhất tên Ken .. Khi thảm trạng xảy ra vào tháng 12 năm 1992, anh Ken đã lập gia đình và có một bé trai 6 tháng. Hai ông bà Herman và Roma sống hạnh phúc với nhau từ 32 năm qua ..
Nằm trên băng ca trước khi được đưa vào phòng mổ, lo âu duy nhất của ông Herman là tình trạng của Ken, con trai mình, không biết nguy ngập ra sao ..
3 ngày sau khi tai nạn xảy ra, bà Roma chăm sóc bên ông Herman và Joanie - vợ của anh Ken - cũng có mặt bên giường chồng. Joanie biết rõ anh Ken bị bắn trọng thương từ nửa thân người trở xuống. Từ đây anh Ken sẽ mãi mãi dùng xe lăn. Tương lai sáng lạn của đôi vợ chồng trẻ bỗng trong phút chốc tan ra mây khói, kể cả ước vọng được có một đàn con đông đúc. Bà mẹ chồng Roma cũng hiểu rõ thảm trạng này và bà nghi ngờ rằng, chắc hẳn con dâu trẻ sẽ bỏ rơi con trai mình trong cảnh tàn tật ..
Nhưng bà Roma đã lầm to .. Sau khi chăm sóc chồng, bà Roma đi sang phòng anh Ken. Chính lúc này bà trông thấy tận mắt một cảnh tượng cảm động. Joanie đang cúi xuống bên chồng, như một người mẹ chăm sóc đứa con đau bệnh. Trong khi đó anh Ken hoàn toàn phó thác tin tưởng trong vòng tay vợ hiền. Khi trông thấy bà Roma bước vào phòng và như đoán biết nỗi nghi ngờ lo âu của mẹ chồng, Joanie nghiêm trang thưa với bà:‘‘Con muốn mẹ hiểu rằng, con không chấp nhận làm vợ Ken vì đôi chân của chàng. Con chấp nhận làm vợ chàng vì chàng, thế thôi. Con yêu chàng và con sẽ chăm sóc chàng mãi mãi” ..
Bà Roma cảm động nhắm đôi mắt ràn rụa nước mắt và ngã vào vòng tay của đứa con dâu. Từ mấy ngày nay bà khẩn thiết cầu xin THIÊN CHÚA cứu sống con bà. Nhưng giờ đây bà mới biết và hiểu rằng, chính tình yêu chân thật và trung tín của Joanie, đã cứu sống con bà trước bà. Giờ đây bà cũng hết lòng tạ ơn THIÊN CHÚA vì Chúa đã cho con trai bà gặp được một người vợ hiền đức, như đã cho bà gặp được ông Herman, một người chồng dũng cảm.
(”Reader's Digest SÉLECTION”, Avril/1996, trang 22-30).
Bấm vào đây trở về “Tin YÊU Và Hy Vọng Của Kitô Giáo” Gương CHỨNG NHÂN