NGƯỜI THƯƠNG YÊU CÁC ĐẲNG LINH HỒN


Soeur Jean Berchmans Minh Nguyệt

Vào thế kỷ 17, quận công Eusebio trị vì vương quốc Sardegna, nằm về phía Tây Nam nước Ý. Quận công là tín hữu Công Giáo đạo đức. Ông nổi tiếng về lòng thương mến Các Đẳng Linh Hồn. Quận công làm các việc lành phúc đức như bố thí cho người nghèo để xin cho Các Đẳng Linh Hồn mau thoát khỏi Lửa Luyện Hình, sớm về hưởng tôn nhan Chúa. Thêm vào đó, quận công dùng huê lợi của trọn một thành phố để xin lễ cầu cho những người quá cố. Mỗi ngày, trong toàn thành phố ấy có nhiều Linh Mục dâng Thánh Lễ cầu cho Các Đẳng Linh Hồn. Thành phố mệnh danh là Thành-Thiên-Chúa.

Ma quỉ không thể chịu được các nghĩa cử lành thánh của quận công Eusebio. Chúng xúi dục vua Ostorgio, trị vì đảo Sicilia, cũng ở miền Nam nước Ý, tìm cách tuyên chiến với quận công Eusebio. Với những lý do nhỏ nhặt, vua Ostorgio mang quân đến chiếm trọn Thành-Thiên-Chúa.

Vừa nghe hung tin, quận công Eusebio vô cùng sầu khổ, như thể ông mất phân nửa tiểu quốc Sardegna. Ông lập tức triệu tập binh tướng bàn thảo kế hoạch đẩy lui kẻ thù. Quân đội của quận công thật ít ỏi so với đoàn binh hùng hậu của vua Ostorgio. Nhưng quân Sardegna vẫn cương quyết lên đường đánh đuổi quân Sicilia. Đi được một quảng, binh tướng dẫn đầu quân đội Sardegna bỗng thoáng thấy từ xa xa, nhiều đoàn kỵ binh và bộ binh, tất cả đều mang quân phục trắng với ngựa trắng, khí giới và cờ hiệu cũng màu trắng.

Quận công Eusebio ngạc nhiên đến độ sững sờ. Một đàng, ông lo sợ đây là đoàn binh tiếp vận của quân đội Sicilia. Đàng khác, ông thầm đoán có lẽ đây là đoàn binh thiên quốc Thiên Chúa gởi đến trợ lực. Để nắm chắc thực hư, quận công ra lệnh cho 4 sứ giả đi dò đường. Lạ lùng thay, cùng lúc ấy, 4 sứ giả của quân đội bên kia cũng đến và nói với các sứ giả của quận công rằng: “Xin quí vị đừng sợ. Chúng tôi là đạo binh của Vua Thiên Quốc. Chúng tôi đến tiếp vận cho binh sĩ quí vị. Xin Quận công cứ anh dũng tiến quân với lòng tin tưởng!”

Quận công Eusebio nhập chung binh sĩ của mình với đạo binh Thiên Quốc và mạnh dạn tiến quân. Vừa khi vua Ostorgio trông thấy đoàn binh đông đảo trang bị đầy đủ khí giới, liền đâm ra lúng túng hoảng sợ. Thêm vào đó có người giải thích cho nhà vua hiểu rằng, đạo binh tiếp vận cho quận công là nhờ phép lạ, bởi lẽ không ai trong thành có thể nói được họ là ai và từ đâu đến. Vì thế, ngay lúc các sứ giả quận công đến điều đình lấy lại Thành-Thiên-Chúa, vua Ostorgio quyết định trả lại và hứa sẽ rút quân tức khắc ra khỏi thành.

Quận công Eusebio vô cùng mừng rỡ, dâng lời cảm tạ Thiên Chúa và ghi ơn các vị tướng ẩn danh. Vị chỉ huy trưởng liền nói:

“Xin quận công biết cho rằng, các binh sĩ có mặt tại đây chính là các Linh Hồn quận công đã giải thoát ra khỏi Lửa Luyện Hình nhờ lời cầu nguyện và các việc lành phúc đức quận công đã làm. Thiên Chúa ra lệnh cho các vị ấy có nhiệm vụ che chở quận công trong những khi cần thiết. Xin quận công cứ tiếp tục công tác lành thánh. Bao nhiêu Linh Hồn quận công giải thoát ra khỏi Luyện Ngục là bấy nhiêu bạn hữu và là người bênh đỡ cho quận công trên Trời”.

Nói xong, toàn thể đạo binh thiên quốc biến mất. Quận công Eusebio liền phủ phục xuống đất dâng lời tạ ơn Thiên Chúa.

... Câu chuyện xảy ra tại thành Roma vào năm 1620. Một thanh niên - tạm gọi Antonio - sống phóng túng và vô độ. Tính tình anh cộc cằn vũ phu khiến anh bị nhiều người ghét bỏ và trở thành kẻ thù chống lại anh. Họ hùa nhau bày mưu thủ tiêu anh. Thế nhưng, giữa cuộc sống “dao búa” và ăn chơi trác táng này, anh Antonio vẫn giữ nguyên thói quen lành thánh: Anh thường xuyên xin lễ cầu cho Các Đẳng Linh Hồn trong Lửa Luyện Ngục. Anh đặc biệt có lòng thương mến các ngài.Anh muốn giúp Các Đẳng Linh Hồn sớm được giải thoát khỏi nơi Đền Tội. Chính nghĩa cử bác ái đó đã cứu sống anh, cả hồn lẫn xác.

Một buổi tối, Antonio có chuyện phải đi về thành phố Tivoli, cách Roma khoảng 40 cây số về hướng đông bắc. Anh đi nhưng không biết mình đi vào hang kẻ thù. Bởi vì, kẻ thù biết rõ Antonio sẽ đi về hướng ấy. Họ phục kích để giết anh. Họ núp trong một rừng cây nhỏ, mang đầy súng hỏa mai, chờ đợi giây phút Antonio đi ngang qua đó ..

Antonio cỡi ngựa bình thản nhắm thẳng hướng Tivoli. Khi gần đến nơi, anh bỗng trông thấy xác chết của một tử tội bị treo trên cây sồi. Động lòng trắc ẩn, anh cho ngựa dừng lại, đọc vài kinh cầu cho Linh Hồn kẻ quá cố đáng thương. Bỗng chốc, tử thi hồi sinh, động đậy rồi rơi cái bịch xuống đất. Chưa hết, người chết từ từ tiến lại gần. Antonio thất kinh hồn vía ngồi im như bị trời tròng. Người chết cầm lấy dây cương, bảo Antonio hãy xuống khỏi ngựa và đứng yên đó, chờ ông ta.

Antonio vô cùng ngạc nhiên, nhưng không hỏi lý do. Anh ngoan ngoãn xuống ngựa và giao dây cương. Người chết lên yên và thúc ngựa chạy nhanh! Vừa tới khúc quẹo, bỗng có tiếng đạn bay vèo vèo. Kẻ thù của Antonio bắn đạn hỏa mai xối xả vào tử thi khiến tử thi ngã gục rơi khỏi ngựa. Trông thấy người cỡi ngựa té xuống đất, những người bắn vội cao bay xa chạy. Họ nắm chắc đã giết chết Antonio!

Đứng xa xa, Antonio chứng kiến cảnh người chết lồm cồm đứng dậy và leo lên ngựa. Tử thi quay ngựa trở về chỗ Antonio đang đứng run lập cập và nói:

“Anh vừa nghe rõ tiếng đạn hỏa mai nổ! Đó là những viên đạn dành cho anh. Đúng ra anh đã rơi xuống Hỏa Ngục rồi! May mắn thay, các Đẳng Linh Hồn nơi Luyện Ngục đã van xin Thiên Chúa. Ngài cho phép tôi đến cứu sống anh, cả xác lẫn hồn, trong giờ phút nguy hiểm tột cùng này! Anh hãy ghi khắc công ơn trời bể ấy, bằng cách tiếp tục cầu nguyện cho các Đẳng Linh Hồn, và còn hơn thế nữa, hãy thay đổi đời sống anh”.

Nói xong, tử thi trở lại chỗ cũ: treo lủng lẳng trên cây sồi. Về phần Antonio, khỏi cần phải nói, anh hoàn toàn hoán cải. Anh đổi hẳn lối sống. Anh xin gia nhập một dòng tu và sống thánh thiện cho đến khi qua đời.

Câu chuyện trên đây minh chứng lời quả quyết của thánh Léonard de Port-Maurice nói rằng: Các Linh Hồn phúc lành mà anh chị em đã cầu nguyện, hy sinh, làm việc thiện để xin ơn giải thoát các ngài khỏi Lửa Luyện Hình, sẽ từ Trời Cao xuống trần gian, để giúp đỡ hộ phù anh chị em trong những công việc thuộc đời này cũng như trong đời sống thiêng liêng.

Về phần thánh Augustino (354-430), ngài thường nói: “Tôi luôn luôn nhớ cầu nguyện cho các người quá cố, để một khi các vị ấy được vào hưởng vinh quang muôn đời, đến phiên các ngài, các ngài sẽ nhớ cầu bầu cho tôi trước tòa Thiên Chúa Nhân Lành”.

(Jacques Lefèvre, "Les Âmes du Purgatoire dans la vie des Saints”, Editions Résiac, 1995).

Nữ tín hữu Công Giáo đạo đức- tạm gọi bà Giuliana - đặc biệt có lòng thương mến các Linh Hồn nơi Lửa Luyện Ngục. Suốt đời bà làm rất việc nhiều việc lành phước đức với chủ đích nhường lại cho Các Đẳng Linh Hồn.

Bà Giuliana ngã bệnh nặng gần qua đời. Trong cơn hấp hối, bà bị cám dỗ nặng nề. Bà thấy như cả đoàn lũ quỷ dữ hỏa ngục thi nhau tấn công bà. Chúng rỉ vào tai bà: "Bà sẽ ra trước tòa Chúa với đôi tay trắng. Bởi lẽ, khi còn sống, bà đã dâng trọn công đức cho các Đẳng Linh Hồn!” Bà Giuliana toát mồ hôi lạnh. Còn đang chiến đấu với quỷ dữ như thế, bỗng bà trông thấy căn phòng rực sáng. Rồi một đoàn người lạ với nét đẹp tuyệt vời của Trời Cao xuất hiện. Sự có mặt của nhóm người này tức khắc đẩy lui bọn quỷ dữ. Chúng hùa nhau trốn mất. Đoàn người lạ tiến đến gần giường bà Giuliana và lấy lời dịu hiền an ủi bà. Vừa trút được gánh nặng nghìn cân, vừa được vui mừng khôn tả, bà không ngớt miệng hỏi:
- Quý vị là ai? Quý ngài là ai mà lại mang đến cho tôi nhiều ân lành phúc lộc đến thế?
Các người khách lạ trả lời:
- Chúng tôi là đoàn dân thiên quốc, từng được bà giúp đỡ, trước khi bước vào tận hưởng nhan thánh Chúa. Chúng tôi không bao giờ quên ơn bà. Để tỏ lòng tri ân, chúng tôi đến độ trì bà trong cơn lâm tử. Chúng tôi muốn giúp bà chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa thiên quốc. Chúng tôi muốn nâng đỡ bà trong những giờ phút đau thương, để đưa linh hồn bà vào hưởng niềm hoan lạc vĩnh cửu.

Vừa nghe xong những lời đầy tràn khích lệ ấy, bà Giuliana cảm thấy vui mừng khôn tả. Bà nhắm mắt lại, êm ái trút hơi thở cuối cùng trong an bình. Linh Hồn bà ra trình diện trước toà Chúa. Nơi đây, bà gặp lại tất cả những Linh Hồn từng thụ ơn bà. Các vị trở thành những người bênh đỡ bà và làm trạng sư cho bà.

... Câu chuyện tương tự xảy ra trong cuộc đời thánh nữ Gertrude (1207-1231), người Đức. Vào cuối đời, thánh nữ thường bị ma quỉ quấy phá, gieo rắc lo âu và sợ hãi. Quỉ nói với thánh nữ:
- Sao dại dột dâng các lời kinh đọc hàng ngày và các hy sinh cho các Linh Hồn không hề quen biết? Rồi ngươi sẽ sớm cay đắng hối hận về lầm lẫn của mình! Phần ta, ta lại vui mừng khôn kể xiết! Ngươi sẽ thấy rằng ngươi phải trả giá mắc mỏ cho lầm lẫn ấy!

Nghe quỉ dữ rót vào tai như thế, thánh nữ Gertrude bỗng đâm ra bối rối về các việc lành phước đức uổng công và lo sợ các hình khổ sẽ phải chịu sau này. Cảm thương trước các âu lo của thánh nữ, Chúa GIÊSU hiện ra và phán:

- Sao con âu sầu phiền nảo như thế? Con nên nhớ rằng, lòng bác ái của con đối với tha nhân rất đẹp lòng Cha. Vì lý do đó, Cha sẽ giải thoát con khỏi mọi hình khổ con phải chịu sau này. Cha đã từng hứa thưởng công bội hậu cho những ai dâng các đau khổ để cầu cho phần rỗi Linh Hồn anh chị em mình. Cha sẽ gia tăng gấp trăm lần niềm hoan lạc con được hưởng trên trời. Rồi con sẽ thấy, tất cả những Linh Hồn từng được con cứu giúp, chẳng bao lâu nữa, sẽ đến gặp con và đưa con vào Thiên Quốc.

Các việc lành đạo đức có sức mạnh giảm bớt các hình khổ của các Linh Hồn nơi Lửa Luyện Hình: Vui lòng chấp nhận chịu mọi đau khổ vì lòng mến Chúa; Tự nguyện làm các việc hãm mình phạt xác và ăn chay cầu nguyện cho Các Đẳng Linh Hồn; Thi hành các công tác bác ái giúp đỡ những người đang túng thiếu hoặc đang trong cơn quẫn bách.

("Il Meraviglioso Segreto delle Anime del Purgatorio”, Shalom 1996).


Bấm vào đây trở về “Tin YÊU Và Hy Vọng Của Kitô Giáo”

Gương CHỨNG NHÂN