NHỮNG TẤM LÒNG QUẢNG ĐẠI
... Nữ bác sĩ Patricia Saraux hành nghề tại thành phố Brest, vùng Bretagne, miền Tây nước Pháp. Thoạt nhìn người phụ nữ nhanh nhẹn, duyên dáng trong bộ y phục hợp thời trang, khó ai có thể đoán được rằng, đây là vị bác sĩ của người nghèo, người thất nghiệp và người không nhà không cửa. Nữ bác sĩ Patricia Saraux lập gia đình và sinh hạ 3 cô gái xinh xắn. Sau khi ra trường, cứ sự thường, bà dự định mở phòng khám bệnh như phương kế sinh nhai. Tuy nhiên, sau sứ vụ nhân đạo tại Rwanda (Phi Châu) trong vòng một năm, cuộc đời sự nghiệp của nữ bác sĩ Patricia thay đổi hẳn chiều hướng. Bà không coi nghề bác sĩ như phương tiện làm giàu, nhưng như phương cách đi đến với những người bất hạnh, kém may mắn.
Chúa Quan Phòng định liệu tất cả. Vào năm 1993, tình cờ bà Patricia khám phá ra ‘‘Trung Tâm săn sóc sức khoẻ” dành cho người nghèo tại thành phố Brest, quê sinh của bà. Trung Tâm do các bác sĩ thiện nguyện chăm sóc. Thế nhưng Trung Tâm không hoạt động đều đặn vì các bác sĩ làm việc nơi đây không tôn trọng giờ giấc. Khi hay tin vị phụ trách muốn điều chỉnh các hoạt động của Trung Tâm, nữ bác sĩ Patricia Saraux chụp ngay cơ hội. Bà sẵn sàng cộng tác với Trung Tâm nửa ngày. Nửa ngày còn lại bà chăm sóc cửa nhà và chồng con. Như thế, bà dung hòa được hai lý tưởng: làm mẹ làm vợ và làm bác sĩ!
Tuy nhiên, trong trường hợp của bà Patricia thì có lẽ làm vợ và làm mẹ dễ hơn làm bác sĩ cho những người lang thang không nhà không cửa! Bà tâm sự: ‘‘Bệnh nhân thuộc nhóm người này không phải là những chú bé giúp lễ ngoan đạo .. Họ thường nghiện rượu nghiện ma túy và từng vào tù ra khám. Những tiếp xúc ban đầu bao giờ cũng khó. Sau đó liên hệ giữa chúng tôi mới dần dần trở nên tin tưởng và dễ dàng hơn”.
Nữ bác sĩ Patricia đặc biệt chăm sóc sức khoẻ cho các bệnh nhân ly thân ly dị, những cặp rối vợ rối chồng. Bà cũng săn sóc những người cô đơn già yếu, không đồng lương cũng không tiền trợ cấp xã hội, những người không còn hưởng quy chế thất nghiệp hoặc bị nợ phủ ngập đầu! Chưa hết, bà dấn thân giúp đỡ những gia đình bất hợp pháp. Bà kể: ‘‘Tôi nhớ rõ một người đàn ông bị bệnh lao phổi ở thời kỳ trầm trọng. Ông ta chống nạng và đi men theo bờ tường. Không ai muốn giúp đỡ ông. Cứ mỗi buổi tối, cảnh sát lại ‘‘hốt” ông ngoài đường và mang ông vào nhà thương. Nhưng không nhà thương nào muốn nhận ông. Sau cùng, tôi tìm cho ông một chỗ trong nhà dưỡng lão. Ông bằng lòng ở lại cũng như nơi đó bằng lòng giữ ông”.
Đức tính nổi bật nơi nữ bác sĩ Patricia Saraux là lòng kính trọng con người. Bất cứ bệnh nhân nào, sang hèn, giàu nghèo, lớn nhỏ, đều được bà tiếp rước và chăm sóc với cùng cung cách và tâm tình như nhau.
Một thân chủ nghèo của nữ bác sĩ Patricia làm chứng: ‘‘Điều chúng tôi ngưỡng mộ nơi bà nhất, chính ở điểm bà trao trả lại cho chúng tôi trọn nhân phẩm cao quý. Bà không coi chúng tôi như những kẻ ăn bám xã hội, quấy rầy hay như những ‘‘ con vật kỳ quái”. Trái lại, bà kính trọng và yêu thương chúng tôi”.
... ‘‘Con ơi, đừng tước đoạt miếng cơm manh áo của người nghèo. Đừng để kẻ khốn cùng luống công chờ đợi. Đừng làm cho kẻ đói phải buồn tủi. Đừng chọc tức ai khi họ phải ngặt nghèo. Một tâm hồn đang bực bội, con đừng làm khổ thêm. Đừng bắt kẻ túng thiếu đợi lâu mới được con giúp đỡ. Kẻ khốn khổ nài xin, con đừng từ chối. Gặp người nghèo, con đừng ngoảnh mặt đi. Đừng làm ngơ không nhìn đến kẻ thiếu thốn, kẻo nên cớ cho người ta nguyền rủa con.. Ai cay đắng trong lòng mà nguyền rủa con, thì Đấng Tạo Thành ra nó, sẽ nghe lời nó thỉnh nguyện.. Hãy lắng nghe kẻ nghèo và nhã nhặn chào lại họ. Đối với trẻ mồ côi, con hãy xử như một người cha, và với mẹ của chúng, hãy xử như một người chồng. Được vậy, con sẽ nên như người con của Đấng Tối Cao, và Người sẽ thương con hơn cả mẹ của con nữa” (Huấn Ca 4,1-10).
(”Reader's Digest Sélection”, 7/1995, trang 76-79).
... Frank Maurice nhớ mãi..ngày thứ bảy trong tháng 2 năm 1995. Frank 14 tuổi. Gia đình cậu sống tại làng Masseuil, nơi có con sông Auxances chảy qua, trong vùng Vienne, miền Trung nước Pháp.
Buổi chiều hôm ấy, Frank đi bộ ra bờ sông, định lấy xuồng dạo chơi một vòng. Khi đến nơi cậu hơi ngạc nhiên thấy chiếc xuồng đầy nước. Đang loay hoay tìm cách lật xuồng đổ nước ra ngoài, Frank bỗng nghe tiếng kêu thất thanh của những đứa trẻ. Ngước mắt nhìn lên, cậu thấy hai bé trai vừa vẫy tay cầu cứu vừa gào to. Không kịp xỏ giày, Frank phóng nhanh về phía hai đứa trẻ. Đến nơi cậu thấy một bé gái đang bị dòng nước cuốn đi. Chiếc áo mưa cô bé mang, đang thấm nước và chỉ trong vòng vài phút nữa, cô bé sẽ bị chết chìm. Frank bơi rất thạo, nhưng cậu biết rõ vào thời kỳ này, các dòng nước chảy rất mạnh và .. lạnh ngắt!
Tuy nhiên, Frank không chần chừ một giây. Cậu thấy ngay mình phải ra tay cứu giúp. Cậu ngửa mặt hít một hơi dài rồi lao nhanh xuống sông. Nước lạnh như cắt da. Cậu có cảm tưởng như lướt trên mặt nước đá. Một thoáng tuyệt vọng xâm chiếm tâm hồn nhưng Frank cương quyết thắng vượt. Chẳng mấy chốc, cậu bơi đến gần thân xác bất động của cô bé. Vừa bơi Frank vừa dùng hai tay và đầu đẩy cô bé. Một cố gắng tột bực đã giúp Frank thành công trong việc đưa cô bé vào bờ.
May mắn thay vào chính lúc đó, một người đàn ông đi dạo qua đây, ông đỡ lấy cô bé và lật úp cô bé xuống, để cô bé mửa hết nước ra. Vài phút sau, cô bé hồi tỉnh lại. Đó là bé Ombeline, 3 tuổi.
Đối với bé Ombeline, tai nạn xảy ra chỉ là kỷ niệm mơ hồ. Trong khi đó, cha mẹ bé và toàn dân làng đã hết lòng ghi ơn và nhiệt liệt ca ngợi lòng can đảm của Frank Maurice. Trước mọi lời tri ân và khen tặng, Frank chỉ đơn sơ và khiêm tốn đáp lại: ”Cháu rất hài lòng vì đã cứu sống bé Ombeline. Một người khác ở vào hoàn cảnh cháu, chắc chắn sẽ làm y như cháu!”
... Ông Michel Drucker, 53 tuổi, xướng ngôn viên đài truyền thanh và truyền hình Pháp. Ông rất được khán thính giả hâm mộ. Nhưng trước khi vào nghề và thành công trong nghề, ông Drucker đã bắt đầu sự nghiệp với chức vụ huấn luyện viên trại hè nơi vùng Vendée, miền Trung Tây nước Pháp. Ông hồi tưởng kinh nghiệm ban đầu như sau:
Trong gia đình tôi, ai ai cũng nói đến nghề bác sĩ, kỹ sư hoặc triết gia. Thân phụ tôi làm y sĩ trong làng. Ông cụ nuôi mộng thật lớn cho 3 đứa con trai. Nhưng tôi thì chỉ thích rong chơi chạy nhảy sau các giờ học. Tôi biết rõ mình không có khiếu học và phải tự lực cánh sinh ..
Năm 17 tuổi, tôi ghi tên làm huấn luyện viên trong một trại hè, chịu trách nhiệm trên 25 thiếu niên tuổi từ 13-14. Điều đáng nói: đây không phải là các thiếu niên con nhà lành, nhưng là những đứa trẻ cứng đầu, mất dạy, xuất thân từ các gia đình nghèo, sống nơi ngoại ô thủ đô Paris. Ban đầu, nguyên ý nghĩ phải đưa 25 trẻ này đi tắm biển cũng đủ làm tôi rùng mình ớn lạnh. Tôi không được rời mắt theo dõi chúng, dù chỉ trong một giây! Chiều đến, nơi phòng ngủ, tôi phải lục soát tất cả túi quần áo chúng và sáng hôm sau, phải giao nộp cảnh sát tất cả những gì chúng đã ăn cắp. Vừa trình vừa xin lỗi cảnh sát, quả là việc làm khổ sở đối với một thiếu niên 17 tuổi!
Tuy nhiên, ngày qua ngày, tôi bắt đầu hiểu chúng và giữa chúng tôi nảy sinh mối tình huynh đệ sâu đậm. Xét cho cùng, chúng là những đứa trẻ rất nhạy cảm. Sỡ dĩ chúng cứng đầu mất dạy chỉ vì chúng thiếu tình thương và không được hướng dẫn. Cha mẹ chúng thường bỏ rơi chúng lang thang đầu đường cuối phố .. Sau 3 tuần lễ trại hè, tôi đương nhiên trở thành bạn thân nhất của chúng. Và khi giờ chia tay đến, đúng là cảnh ruột đau thịt nát trăm chiều!
Kinh nghiệm đầu tiên sống với những thiếu niên kém may mắn để lại nơi tôi bài học vô cùng quý giá. Chúng dạy tôi biết rằng: Để thành công trong cuộc đời, cần phải có ý chí, lòng can đảm và nhất là Đức Tin. Tin vào Đức Chúa GIÊSU KITÔ, Đấng Cứu Chuộc và là Người Bạn Duy Nhất của tuổi trẻ.
(”Reader's Digest Sélection”, 7/1995 + 8/1995).
Bấm vào đây trở về “Tin YÊU Và Hy Vọng Của Kitô Giáo” Gương CHỨNG NHÂN