THÁNH THIÊN THẦN BẢN MỆNH
... Câu chuyện xảy ra vào đêm khuya năm 1856, nơi làng quê nước Đức. Đám cháy bốc lửa trong hai căn nhà. Lập tức chuông nhà thờ đổ hồi báo tin dữ và thúc giục mọi người chạy đến cứu nguy. Khi dân làng đến nơi thì lửa đã lên tới tận mái nhà. Không ai dám đến gần. Phải khó nhọc lắm những người ở trong hai căn nhà đó mới thoát được ra ngoài. Bỗng chốc, cánh cửa sổ nơi gần một mái nhà mở tung. Hai bé gái xuất hiện. Một lên 8 và một lên 12. Lửa cháy gần đến độ tóc của hai cô bé bị cháy sém. Người ta nghe rõ tiếng cô bé chị nói với với cô bé em:
- Mình hãy nhảy xuống đất. Thiên Thần Bản Mệnh sẽ giúp chúng ta. Chị nhảy xuống trước. Nếu mọi sự tốt đẹp thì em hãy nhảy theo chị.
Nói xong, cô bé chị vừa lao mình xuống đất vừa lớn tiếng cầu khẩn:
- Lạy Thánh Thiên Thần Bản Mệnh, xin giúp con!
Cô bé nhảy xuống đất an toàn, như thể có người nào đó bồng cô bé và đặt xuống đất. Tức khắc, cô bé chị ngước nhìn lên cô bé em và nói lớn tiếng:
- Hãy kêu cầu Thánh Thiên Thần Bản Mệnh của em rồi nhảy xuống đất. Chị không bị đau chút nào hết!
Cô bé em vâng lời. Bé cầu khẩn cùng Thiên Thần Bản Mệnh rồi lao mình xuống đất. Giống như bé chị, bé em rơi xuống an toàn, không hề hấn gì.
Hai chị em mừng rỡ ôm nhau rồi cùng quỳ xuống, chắp tay cám ơn hai Thiên Thần Bản Mệnh của hai em.
Câu chuyện thứ hai do bà Dominique Marron kể lại.
Tôi lái xe chạy trên một con đường ở Normandie, miền Tây Bắc nước Pháp, dưới cơn mưa tầm tã. Trên xe có đứa con trai 12 tuổi. Tôi vừa ra khỏi xa lộ Paris. Khi gần đến một ngã tư có đèn xanh đèn đỏ, xe tôi chạy sau một chiếc xe lớn, cách khoảng 15 thước.. Đèn đỏ bật sáng. Chiếc xe lớn trước mặt tôi hãm nhanh làm tung toé nước lênh láng. Phản ứng của tôi là không thắng xe lại. Nước mưa trên mặt đường dồn dưới xe khiến xe tôi bị trượt. Trong khi đó một chiếc xe hơi lớn khác chiếm trọn chỗ bên tay trái. Như thế tôi không còn chỗ để lách vào giữa hai xe lớn và tránh một tai nạn đương nhiên phải xảy ra ..
Trong cơn hốt hoảng, tôi chỉ có đủ một thoáng giây để thầm thĩ kêu cầu: “Hỡi các Thiên Thần, lạy các Thiên Thần, xin cứu giúp con!” Tôi chỉ đặt nhẹ đôi tay trên tay lái vì sợ bất cứ một cử động vụng về nào cũng đưa đến tai nạn. Tôi mất hết bình tĩnh, không còn làm chủ được xe cũng như tình thế. Tai nạn coi như là điều không thể tránh được. Vậy mà .. sau một giây nín thở, tôi thấy xe mình ngừng trước chiếc xe lớn và đậu sau hai chiếc xe khác, đang dừng lại vì đèn đỏ!.. Tất cả xảy ra cách êm ái nhẹ nhàng và không có tai nạn nào xảy ra cả!
Thật hú hồn! Tôi có cảm tưởng mình vừa trải qua một biến cố ở ngoài không gian và thời gian. Đứa con trai tôi cũng có cùng một cảm giác như tôi. Cậu bé mừng rỡ kêu lên: Mẹ ơi! Thật là một phép lạ!.
Sau đây là lời kinh của thánh nữ Terêsa Hài Đồng GIÊSU và Thánh Nhân, dâng lên Thánh Thiên Thần Bản Mệnh:
Lạy Thiên Thần Bản Mệnh vinh sáng của hồn con,
Ngài rực chói trong bầu trời tuyệt đẹp
Như một ngọn lửa tỏa chiếu dịu dàng thanh khiết
Bên cạnh ngai tòa Đấng Tối Cao.
Vì con, ngài bỏ trời xuống đất
Dùng ánh sáng ngài soi chiếu cho con
Hỡi Thiên Thần tuyệt đẹp, ngài trở thành anh con,
Bạn con và là Đấng an ủi của lòng con! ...
Vì biết rõ sự yếu đuối lớn lao của con,
Nên ngài cầm tay con dẫn dắt,
Và con trông thấy ngài âu yếm,
Gạt sỏi đá qua một bên trên đường con đi,
Không ngừng, tiếng nói ngài êm ái mời gọi con,
"Chỉ luôn ngước mắt nhìn Trời Cao!,
Càng thấy con tỏ ra nhỏ bé và khiêm tốn,
Vầng trán ngài càng rạng rỡ tươi vui,
Hỡi Thiên Thần Bản Mệnh, đấng vượt qua không gian,
Nhanh hơn các luồng chớp,
Con khẩn xin ngài bay thế cho con,
Đến gần những người con thương mến,
Dùng đôi cánh ngài lau khô nước mắt họ,
Ca khen Chúa GIÊSU nhân lành biết bao,
Hát rằng đau khổ có nét kiều diễm,
Và thầm thì bên tai họ tên gọi của con.
Câu chuyện thứ ba của bà Geneviève Peiffert, tín hữu Công Giáo người Pháp.
.. Vào năm tôi lên 15 tuổi, một hôm thân phụ sai tôi đi lấy củi, dùng để đốt lò sưởi. Củi được xếp thành bó trên gác thượng, cách mặt đất khoảng 5 thước. Sau khi leo lên gác, tôi lôi một bó củi ra gần mé để đẩy nó rớt xuống đất. Vào chính lúc giơ tay đẩy nó, tôi mới chợt thấy là chiếc váy của tôi bị mắc vào bó củi. Tôi thảng thốt nhận ra thế nào mình cũng bị bó củi kéo theo té nhào xuống đất. Nhưng ngay khi ấy, tôi như nghe có tiếng bảo: “Ngồi im, đừng động đậy”. Tôi đáp lại: “Thiên Thần Bản Mệnh tốt lành của con!” và ngồi yên không nhúc nhích. Bó củi rơi xuống đất một mình .. còn tôi không hề hấn gì.
Trước sự lạ hiển nhiên như thế, tôi ngồi bất động, lòng dâng lên niềm xúc cảm tột độ. Tôi chỉ biết thầm thì lời cám ơn sự trợ giúp của Thánh Thiên Thần Bản Mệnh. Tôi cũng quan sát và thấy chiếc váy của tôi vẫn lành lặn, không bị rách vì bó củi vướng vào.
.. Đến năm tôi lên 18 tuổi, một ngày, Ba tôi gởi tôi cho một người bạn của Ba. Chúng tôi phải làm một cuộc hành trình vào ban đêm. Xe chúng tôi chạy trên con đường quê thẳng tắp, phẳng phiu, nhưng thật vắng vẻ. Trời tối như mực. Cảnh vật im lặng như tờ. Bỗng lòng tôi bồi hồi như linh tính một điều không lành. Hẳn bác tài xế, bạn của Ba tôi, đang có những ý nghĩ mờ ám liên quan đến tôi, người thiếu nữ đang ngồi cạnh bác. Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi và vội vàng kêu cầu cùng Thánh Thiên Thần Bản Mệnh của tôi. Bỗng chốc, xuất hiện một chiếc xe chạy ngược chiều với chiếc xe của chúng tôi. Chiếc xe kia mở đèn pha sáng trưng, dọi chiếu một vùng trời đất. Bác tài xế bạn Ba tôi kêu lên: “Hắn là một tên điên!” Thế nhưng, ánh sáng đèn pha bất ngờ xuất hiện, xóa tan mọi tư tưởng đen tối đang ám hại tâm tư bác tài xế. Nhờ thế, chuyến du hành ban đêm của chúng tôi đã kết thúc tốt đẹp, không mảy may xảy ra chuyện gì đáng tiếc.. Phần tôi, dĩ nhiên tôi không ngớt lời cám ơn sự trợ giúp của Thánh Thiên Thần Bản Mệnh thân yêu.
.. Giờ đây, tôi bước vào tuổi quá bát tuần. Tôi đã mừng sinh nhật thứ 84. Cách đây không lâu, tôi đã thoát khỏi hai tai nạn cách lạ lùng. Tai nạn thứ nhất vào một buổi tối, tôi đã mặc áo ngủ và chuẩn bị vào giường. Tôi loạng choạng và té xuống đất. Trong cơn nửa tỉnh nửa thức tôi thầm thì: “Tôi bị té!” Nhà tôi vội vàng đến đỡ tôi dậy, nhưng không được. Tôi bèn trườn đến cạnh một chiếc bàn và bám vào đó để đứng lên. Tôi không bị gãy xương, cũng không bị u đầu.
Sáng hôm sau, tôi kể lại cái té cho con gái tôi nghe. Nghe xong, con tôi kêu lên: “Chính Thiên Thần Bản Mệnh của mẹ đã nâng đỡ mẹ, khiến mẹ không hề hấn gì”. Tôi liền hình dung cảnh tượng tối hôm trước. Tôi nhớ mình ngã xuống từ từ, giống như chiếc đàn phong cầm, nhẹ nhàng co lại rồi dãn ra. Tôi hiểu rằng, chính Thiên Thần Bản Mệnh đã lo lắng chăm sóc mọi chuyện cho tôi! Vài ngày sau, tôi lại mất thăng bằng và ngã ngồi trên chiếc ghế đệm. Thường thì nơi đó không có ghế. Nhưng không hiểu sao hôm ấy, ở nơi đó lại có đặt chiếc ghế. Nhờ vậy mà tôi không bị đập đầu vào cái tủ!
Tôi xin nhấn mạnh là không bao giờ tôi lên xuống cầu thang mà không quên kêu cầu cùng Thánh Tổng Lãnh Thiên Thần Raphael và Thánh Thiên Thần Bản Mệnh đỡ nâng tôi. Tôi thưa với hai Ngài: “Kính xin một vị đàng trước con và một vị đàng sau con để nâng đỡ con không trượt chân vấp ngã!”
(“Le Ciel Parmi Nous”, Editions Bénédictines, 1997).
Bấm vào đây trở về “Tin YÊU Và Hy Vọng Của Kitô Giáo” Gương CHỨNG NHÂN