KHÁM PHÁ ĐỨC TIN TẠI LỘ ĐỨC
Năm 1991, Cha André Cabes, người Pháp, thành lập Trường Phúc Âm tại kinh thành Thánh Mẫu Lộ Đức. Trường Phúc Âm thu nhận học viên trong vòng 9 tháng để sống kinh nghiệm cộng đoàn, suy tư cầu nguyện và học hỏi Phúc Âm. Trường cũng nhắm huấn luyện các học viên trở thành những vị tông đồ hoạt động trong các giáo xứ hoặc bên cạnh những người gặp khó khăn trong cuộc sống. Sau đây là kinh nghiệm của các học viên. ... Tôi sinh tại Eger (Hung-gia-lợi) trong một gia đình Công Giáo đạo đức. Ông Bà chúng tôi là tín hữu sùng đạo. Chính Ông Bà giúp gia đình chúng tôi sống đạo đàng hoàng. Năm 9 tuổi, tôi xưng tội và rước lễ lần đầu. Từ đó, cứ mỗi Chúa nhật, tôi theo hai chị tôi đến nhà thờ tham dự Thánh Lễ. Lúc ấy tôi không hề ý thức rằng tuổi thơ tôi trải qua trong thời kỳ đất nước Hung-gia-lợi sống dưới chế độ cộng sản vô thần! Vài năm sau ngày rước lễ lần đầu, tôi bỏ bê mọi việc đạo đức. Đối với tôi, có nhiều việc khác phải làm quan trọng hơn là việc đi nhà thờ hoặc cầu nguyện.
Năm 16 tuổi, một hôm đến nhà thờ tham dự Thánh Lễ, tôi nghe thông báo mời gọi người trẻ tham dự cuộc chuẩn bị lãnh nhận bí tích Thêm Sức. Tuần lễ tiếp liền đó, tôi cứ miên man suy nghĩ về lời mời gọi. Sau cùng, tôi quyết định tham dự cuộc chuẩn bị này. Tôi sung sướng cảm thấy mình ở giữa những người trẻ khác để khám phá ra Kitô-Giáo, đào sâu Đức Tin và chuẩn bị tinh thần lãnh nhận bí tích Thêm Sức. Tôi nhớ như in lời Đức Giám Mục nói với chúng tôi: ‘‘Cha rất hài lòng thấy các con tỏ ra trưởng thành, vì chính các con tự ý thức về sự cao cả của hành vi Đức Tin. Chính các con hoàn toàn tự do đến xin lãnh nhận bí tích Thêm Sức, chứ không phải Cha Mẹ các con quyết định thay các con, giống trường hợp bí tích Rửa Tội. Cha rất hãnh diện về các con!”
Lời nói của Đức Giám Mục giúp tôi hiểu rằng, quyết định tự ý xin lãnh nhận bí tích Thêm Sức thật quan trọng. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc! Trong thời gian tôi sắp mãn bậc trung học, chị tôi rời Hungari sang Pháp, đến tham dự khóa học 9 tháng tại ‘‘Trường Phúc Âm” ở Lộ Đức. Tôi không rõ trường dạy môn gì, nhưng chỉ thấy rằng, khi trở về, chị tôi hoàn toàn đổi khác. Điều này khiến tôi ngạc nhiên. Chị không hề giải thích về ‘‘Trường Phúc Âm”, nhưng lối sống của chị thật an bình và thấm đượm tình thương. Tôi bỗng nẩy ra ước muốn tham dự khóa học tại trường này.
Tôi xin đến Pháp và bắt đầu học tiếng Pháp trong vòng một năm. Sau đó, tôi gia nhập "Trường Phúc Âm” ở Lộ Đức. Từ trước tới nay tôi giữ đạo và thực hành đạo theo truyền thống và vì thói quen. Giờ đây tôi ước muốn thay đổi cách sống đạo. Tôi suy tư về bản thân, về cuộc sống, về tình yêu THIÊN CHÚA và về tội lỗi. Tôi cố gắng tìm một giải đáp cho các vấn nạn này. Tôi cảm thấy sung sướng vì ở trong ‘‘Trường Phúc Âm”. Nơi đây tôi học cách thức yêu thương và chấp nhận người khác, cũng như chấp nhận chính tôi. Đời sống cộng đoàn, kinh nguyện, niềm vui, tình huynh đệ và Tình Yêu THIÊN CHÚA, là suối nguồn giúp tôi mỗi ngày một tiến xa hơn trên cuộc sống Đức Tin. Dần dần tôi khám ra Kinh Thánh và Kinh Thánh trở thành kho tàng cho cuộc đời tôi. Tôi tiến gần đến THIÊN CHÚA nhờ lời cầu nguyện cá nhân. Tôi cũng học biết cách thức yêu mến Giáo Hội Công Giáo và muốn phục vụ Giáo Hội tại Hungari. Tôi chỉ là giọt nước trong biển cả, nhưng luôn luôn có Đấng cầm tay tôi và dẫn tôi đi đến nơi nào Ngài muốn, giống như Ngài đã làm cho đến lúc này đây. Tôi xin mượn lời thánh Augustino để thân thưa với Chúa rằng: ‘‘Xin Chúa ban cho con sức mạnh để thi hành điều Chúa muốn con làm, như thế, Chúa có thể bảo con làm bất cứ điều gì Chúa muốn!”
(Anna, 19 tuổi)
... Tôi sinh tại Vendée, miền Tây nước Pháp. Trước khi ghi danh vào ‘‘Trường Phúc Âm”, tôi là giáo viên chuyên ngành giáo dục các người trẻ gặp khó khăn. Tôi rất yêu nghề và ham sống. Sổ tay tôi đầy nghẹt những buổi hội họp, những cuộc gặp gỡ. Tôi tự tổ chức cuộc đời hoàn toàn theo ý muốn. Thế nhưng, phải thành thật thú nhận rằng, trước đây tôi thường nói: tôi thích sống chứ không bao giờ nói: tôi thật hạnh phúc. Điều đó chứng tỏ vẫn có cái gì thiếu vắng trong tôi..
Tôi nhận thấy việc cầu nguyện mang lại niềm an bình nội tâm, giúp tôi sống thanh thản cuộc sống mỗi ngày. Nhưng vì tôi không cầu nguyện thường xuyên, nên niềm an bình nội tâm chợt đến rồi chợt đi, không vĩnh viễn triền miên.. Hai tháng rưỡi trước khi ‘‘Trường Phúc Âm” khai giảng, tôi quyết định dành một thời gian cho việc tĩnh tâm, nghĩa là sống trong thinh lặng, đi sâu vào chính mình, và nhất là gặp gỡ Đấng đã dựng nên, đang dựng nên tôi mỗi ngày và không ngừng mời gọi tôi tiến bước.. Thật ra khi quyết định ghi danh vào ‘‘Trường Phúc Âm”, ý nghĩ của tôi thật thô sơ và thấp hèn. Tôi bước vào Trường như bước vào một siêu thị, đi đến một gian hàng và tìm một món hàng nào đó để mua, thế thôi!
May mắn thay, mọi sự nhanh chóng xoay chiều. Trong thời gian đầu của niên học, tôi ý thức ngay tầm quan trọng của khóa học và của bầu khí huynh đệ cộng đồng. Từ từ việc huấn luyện tu sửa cùng nuôi dưỡng Đức Tin non nớt và yếu kém của tôi. Cuộc sống cộng đoàn vén màn cho tôi thấy sự hiện diện và Tình Yêu THIÊN CHÚA. Điều tôi tìm thấy nơi ‘‘Trường Phúc Âm” ở Lộ Đức chính là con đường đưa tôi đến Nguồn Suối, khiến cho mối quan hệ giữa tôi với THIÊN CHÚA trở nên sống động. Trường học thật sự là môi trường đối thoại vì có thời giờ dành cho việc thinh lặng, cầu nguyện và lắng nghe tiếng Chúa phán dạy.
Tuy nhiên, dầu sung sướng tìm thấy con đường cầu nguyện và Đức Tin, tôi cũng biết rõ mình phải luôn canh chừng và bảo trì để cỏ dại không mọc lên lấn át mọi hạt giống tốt. Thêm vào đó, trong tôi bắt đầu cuộc sống hoán cải. Nếu trước đây tôi sống độc lập và hoàn toàn quyết định về mọi chi tiết cuộc sống, thì giờ đây tôi sống hoàn toàn tùy thuộc vào THIÊN CHÚA. Và điều thật ngạc nhiên: càng sống tùy thuộc vào THIÊN CHÚA tôi càng khám phá ra ý nghĩa chân thật của tự do. Hiện tượng này vượt xa mọi hiểu biết và chờ mong của tôi. Tôi thấy rõ ràng đó là dấu hiệu của THIÊN CHÚA.
Qua kinh nghiệm nhỏ bé riêng tư tôi muốn nói với quý bạn rằng: Đừng ngần ngại kêu xin Đức Mẹ MARIA hướng dẫn bạn trong những con đường quanh co trắc trở của cuộc sống bạn. Có thể là Đức Mẹ sẽ bảo bạn ăn cỏ dại hoặc lấy tay bới bùn, như xưa kia Đức Mẹ đã truyền cho thiếu nữ Bernadette Soubiroux làm .. Nhưng bạn hãy ngoan ngoãn thi hành lệnh truyền của Mẹ. Bởi vì, cử chỉ xem ra có vẻ điên dại này sẽ mang ý nghĩa khi dòng nước vọt ra từ đó.
‘‘Lạy Chúa là THIÊN CHÚA Toàn Năng, các công trình của Chúa thật vĩ đại và lạ lùng. Lạy Chúa là Vua hằng có đời đời, đường lối của Chúa thật công minh chính trực. Lạy Chúa, ai lại không kính sợ Chúa và không ngợi khen danh Chúa? Vì chỉ có mình Chúa là Đấng nhân lành: mọi dân tộc sẽ đến thờ lạy trước mặt Chúa, bởi vì sự xét xử của Chúa đã tỏ bày minh bạch” (Khải Huyền 15,3-4).
(Francette, 25 tuổi)
... Đối với nhiều người, danh xưng ‘‘LỘ ĐỨC” nối liền với ‘‘Phép Lạ”. Riêng tôi, tôi muốn nhìn ‘‘Phép Lạ” dưới nhãn quan của vị phi công kiêm văn sĩ người Pháp, ông Antoine de Saint-Exupéry (1900-1944). Ông viết: ‘‘Người ta chỉ trông thấy rõ nhờ con tim. Điều chính yếu không thấy được bằng mắt trần”.. Tôi đến Lộ Đức vào ngày đầu tháng 10 năm 1995 cùng với 20 bạn trẻ khác. Khi đến Hang Đá Đức Mẹ Lộ Đức, tôi thưa với Đức Mẹ MARIA như sau: ‘‘Thưa Mẹ, con sẽ ở lại đây 9 tháng”. Kể từ ngày ấy, cuộc phiêu lưu bắt đầu. Tôi sẵn sàng để Đức Chúa Thánh Linh hoạt động trong thời gian một năm của ơn thánh.
Tôi đến Lộ Đức với một con tim tan nát và một thân xác bệnh hoạn rã rời. Rất may mắn, cộng đoàn ‘‘Trường Phúc Âm” đón tiếp tôi thật chân tình, khiến tôi không mảy may bị mặc cảm. Các bạn tôi mời gọi tôi hãy ra khỏi vỏ cứng cá nhân, hòa đồng với người khác, cũng như biết chấp nhận người khác. Cộng đoàn giúp tôi tìm thấy niềm tự tin vào mỗi buổi sáng thức dậy, bắt đầu một ngày sống mới. Lòng tự tin là một trong những ơn lành lớn nhất tôi nhận được trong thời gian 9 tháng sống tại ”Trường Phúc Âm” ở Lộ Đức.
Mỗi khi đến viếng Hang Đá Đức Mẹ, tôi thích chiêm ngắm hàng trăm cây nến được các tín hữu hành hương thắp sáng lên. Những ngọn nến mang nặng các ưu tư, lời khẩn cầu dâng lên Mẹ. Riêng tôi, tôi thích nghĩ rằng: ‘‘Đây là những ngọn nến mang niềm hy vọng của các tín hữu đặt nơi Mẹ Hiền!” Khi thời gian học tập kết thúc, ban giảng huấn mời gọi các bạn trẻ chúng tôi suy tư và chia sẻ về một vấn đề nào đó. Tôi không chọn đề tài nào cả, nhưng tiếp nhận đề nghị chịu phép Xức Dầu Bệnh Nhân, phép Xức Dầu những người đau khổ. Ai ai trong chúng ta, cách này hoặc cách khác, cũng đều đau ốm trong thể xác hay đau khổ trong tinh thần. Không ai muốn bệnh tật và đau khổ cả. Nhưng bệnh tật và đau khổ luôn đồng hành với con người: lo lắng, sợ hãi và thất vọng.
Một buổi sáng thức giấc, tôi thấy mình đứng dưới chân Thánh Giá với Đức Mẹ MARIA. Tôi kết hiệp đau khổ nhỏ bé của tôi với đau khổ vô biên của Đức Chúa GIÊSU KITÔ, Đấng Cứu Thế và của Mẹ Người.. Tôi lãnh nhận Bí Tích Xức Dầu Bệnh Nhân vào Ngày Thứ Tư Tuần Thánh, 3-4-1996. Tất cả cộng đoàn ‘‘ Trường Phúc Âm” đều có mặt trong nghi lễ.. Không cần phải đợi đến khi hấp hối, vào giờ sau cùng mới xin lãnh nhận bí tích này. Bí tích Xức Dầu Bệnh Nhân dành cho những ai đau ốm về thể xác, tinh thần hoặc bị khủng hoảng tâm lý. Lần đầu tiên tôi cảm nghiệm được ơn thánh mang lại do bí tích Xức Dầu Bệnh Nhân.. Khi một người chuẩn bị kỹ lưỡng để lãnh nhận một bí tích, thì bí tích đó mang lại rất nhiều ơn thánh cho người thụ lãnh. Từ đây, trong những lúc bệnh hoạn hoặc gặp khó khăn, tôi đều nhớ đến ơn thánh tôi lãnh nhận được từ bí tích Xức Dầu Bệnh Nhân. Tôi không đơn độc trong đau khổ, nhưng luôn luôn có Chúa ở bên tôi. Rồi tôi cũng trở nên nhạy cảm hơn trước những đau khổ của người khác. Tôi kính trọng đau khổ của người khác và biết ý tứ không nói lời nào khiến người đang bị thử thách phải đau khổ thêm. Những giọt nước mắt, sự thinh lặng đôi khi là những liều thuốc giúp giảm bớt đau khổ.
‘‘Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng Thầy, Thầy sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Các con hãy mang lấy ách của Thầy, và hãy học với Thầy, vì Thầy có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn các con sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách Thầy êm ái và gánh Thầy nhẹ nhàng” (Mt 11,28-30).
(Marie Laure Sabourin)(”Lourdes Magazine”, n.60, Marzo+Aprile/1997)
Bấm vào đây trở về “Tin YÊU Và Hy Vọng Của Kitô Giáo” Gương CHỨNG NHÂN