CHẾT ĐỂ BẢO VỆ ĐỨC TRINH KHIẾT
Sau 3 ngày tìm kiếm, ngày 30-8-1944, dân làng Santa Giulia (Bắc Ý) đã khám phá ra thi thể của cô Têresa Bracco, trong một khóm cây, cách nhà cô khoảng 20 thước. Thi thể Teresa nằm trên vũng máu. Theo dấu vết người ta biết là Teresa bị bóp nghẹt thở rồi bị bắn chết. Người ta cũng hiểu là Teresa Bracco chết vì đã cương quyết bảo vệ đức trinh khiết của mình, chống lại kẻ bạo hành muốn xâm phạm tiết hạnh của cô. Người đầu tiên khám phá ra thi thể cô Teresa, chết từ 3 ngày qua, dưới sức nóng oi bức của mùa hè tháng 8, đã long trọng thề rằng: - Tôi không hề ngửi thấy mùi hôi thối nào xuất phát từ thân thể cô Teresa Bracco. Người ta có cảm tưởng cô mới tắt thở. Hẳn đó là hương thơm tỏa ra từ sự trong sạch của cô!
Teresa Bracco sinh ngày 24-1-1924 trong một gia đình Công Giáo khá giả đạo đức và đông con. Ông Giacôbê - thân phụ Teresa - là nông dân tráng kiện với Đức Tin vừa đơn sơ vừa vững chắc. Bà Angela - thân mẫu Teresa - là phụ nữ dịu hiền đức hạnh. Chính Ông Bà đã thông truyền Đức Tin cho con cái. Ông Bà cũng giáo dục đàn con hướng về đức trong sạch, biết quý trọng thân xác và yêu chuộng công việc đồng áng.
Teresa Bracco đã lớn lên giữa bầu khí trong lành và cảnh đẹp dịu dàng của miền thôn dã. Năm lên 8 tuổi, Teresa được diễm phúc xưng tội và rước lễ lần đầu. Vài năm sau, Teresa được lãnh nhận phép Thêm Sức. Hai biến cố quan trọng đã ghi khúc quanh trong cuộc đời niên thiếu của Teresa. Cô bé trở thành một tâm hồn cầu nguyện và yêu mến Đức Chúa GIÊSU Thánh Thể. Sau bậc tiểu học, Teresa ở nhà giúp đỡ cha mẹ trong công việc đồng áng.
Đức Chúa GIÊSU là người bạn thân duy nhất của Teresa. Những giờ rỗi rãnh giữa hai công việc nội trợ và đồng áng, Teresa dành trọn để tâm tình với Đức Chúa GIÊSU. Cha sở Olivier của họ đạo Santa Giulia là vị Linh Mục thánh thiện. Ngài hướng dẫn Teresa trên con đường tu đức. Nhưng chính Đức Chúa GIÊSU mới là Vị Tôn Sư điều khiển tâm lòng Teresa và chuẩn bị cho cô biết can đảm đối phó trong những trường hợp khó khăn nguy hiểm.
Mỗi ngày, Teresa thức dậy thật sớm để đi lễ. Trên đường đi và lúc trở về, Teresa dành thời giờ để lần hạt Mân Côi.
Trong tủ sách gia đình Bracco ở Santa Giulia có rất ít sách, ngoại trừ sách học, sách Kinh và Kinh Thánh. Nhưng gia đình nhận thường xuyên nguyệt san của các Linh Mục dòng Salésien. Một ngày, Teresa trông thấy trên một trang báo có in hình vị thánh trẻ Dominicô Savio (1842-1857) với hàng chữ ghi bên dưới: ‘‘Thà chết chứ không thà phạm tội”.
Hình ảnh và hàng chữ đã đánh động sâu xa tâm hồn trong trắng của cô thiếu nữ đồng quê. Teresa cắt hình và dán trên tường nơi phòng ngủ của mình. Đối với Teresa, Dominico Savio là khuôn mặt vừa thơ trẻ vừa cao cả, vừa quảng đại vừa tinh tuyền. Cuộc sống chuyên chăm cầu nguyện và chuyên cần làm việc thiện của Savio trở thành mẫu gương sống cho Teresa. Thỉnh thoảng Teresa tâm sự với các bạn gái đồng lứa tuổi: ‘‘Thà chấp nhận cái chết hơn là chìu theo ý người khác cưỡng bách mình làm điều xấu!”
Cuộc sống bình lặng của dân làng Santa Giulia bắt đầu bị xáo trộn khi thế chiến thứ hai 1939-1945 bùng nổ. Đặc biệt, từ ngày 8-9-1943, quân Đức tràn vào nước Ý, xâm chiếm các vùng cao nguyên, tàn phá và giết hại dân lành. Quân Đức đi đến đâu thì gieo rắc sợ hãi và oán thù đến đó.
Trong bầu khí kinh khiếp đó, ông Giacôbê - thân phụ Teresa - từ trần vì chứng bệnh nan y, ngày 13-7-1944. Gia đình Bracco vô cùng đau đớn, nhưng hoàn toàn chấp nhận thử thách trong Đức Tin. Hơn một tháng sau, ngày 28-8, quân Đức càn quét làng Santa Giulia.
Sáng hôm ấy, như thường lệ, Teresa dậy thật sớm để đi lễ với 2 em gái. Sau đó nàng ra đồng làm việc. Vài giờ sau, tin đồn vang ra khắp làng: quân Đức đang tiến vào làng. Teresa vội vã trở về nhà để giúp mẹ và các em thu xếp ít lương thực cùng vật dụng, rồi theo dân làng chạy trốn vào rừng. Teresa mang theo mình di ảnh của thân phụ và tràng chuỗi Mân Côi của nàng.
Đến trưa, mấy mẹ con ăn chút ít cho đỡ đói. Teresa thưa với mẹ: ‘‘Khi nào ăn xong, chúng ta cùng nhau đọc kinh Mân Côi”. Riêng Teresa, nàng bắt đầu cầu khẩn Đức Mẹ và Các Thánh Thiên Thần Bản Mệnh trợ giúp..
Tiếng súng tảo thanh của quân Đức mỗi lúc một gần. Mấy mẹ con Teresa bắt buộc phải nhập vào nhóm dân làng bị quân Đức bắt. Bỗng một phụ nữ bồng con xuất hiện. Lính Đức ra lệnh cho bà theo họ. Nhưng bà không chịu đi, lấy cớ là còn đàn con dại ở nhà. Một người lính Đức truyền cho Teresa đi theo người đàn bà về nhà mang tất cả con cái bà đến. Đó là cử chỉ bác ái cuối cùng trong cuộc đời Teresa. Nàng ra đi gặp cái chết.
Ngày hôm sau, vẫn không thấy Teresa trở về. Đến ngày 30-8-1944, tức ba ngày sau, cha sở Olivier cho một số người đi tìm Teresa. Dân làng Santa Giulia đã tìm thấy tử thi Teresa nằm trong vũng máu. Và người ta hiểu ngay là Teresa chết vì đã cương quyết bảo vệ đức trinh khiết của mình.
Nơi nghĩa trang Santa Giulia, dân làng khắc trên bia mộ Teresa Bracco hàng chữ sau đây: ‘‘Hưởng dương 20 tuổi, cô đã chiến thắng, đã dùng máu đào tô thắm cành huệ trinh khiết, làm đẹp Thiên Quốc”.
Ngày 24-5-1998, Đức Thánh Cha Gioan Phaolo 2 đã nâng Teresa Bracco, trinh nữ tử đạo, lên hàng Chân Phước.
... Tin cô Agnès - thiếu nữ Công Giáo - bị đánh trọng thương, lan nhanh khắp làng. Mọi người nghĩ rằng đây là án mạng và phải tìm cho ra thủ phạm. Nhân viên nhà nước Ba Lan được phái đến tận nơi để điều tra. Tuy nhiên, ông hoàn toàn bất lực vì cô Agnès cương quyết giữ thinh lặng. Niềm ao ước duy nhất của cô là được gặp Linh Mục trước khi chết.
Nhân viên công an đổi chiến thuật. Ông đi gặp vị Linh Mục và đề nghị ngài đến giải tội cho cô. Ông thầm nghĩ: ‘‘Khi xưng tội, tín hữu Công Giáo không dấu bất cứ điều gì với vị Linh Mục. Vậy sau khi thiếu nữ xưng tội, mình sẽ bắt buộc vị Linh Mục tiết lộ bí mật tòa cáo giải. Như thế mình sẽ dễ dàng tìm ra thủ phạm!” Sau khi nghe nhân viên nhà nước khéo léo trình bày, vị Linh Mục hiểu ngay tầm quan trọng của vấn đề. Trước tiên, Cha nhận lời đến giải tội cho cô Agnès đang hấp hối. Nhưng Cha không hứa trước bất cứ điều gì với nhân viên công an.
Agnès mồ côi Cha Mẹ từ thửơ bé và được bà nội yêu thương dưỡng dục. Nhân viên công an và vị Linh Mục được bà cụ mừng rỡ tiếp đón. Rồi Cha được đưa vào phòng bệnh nhân. Cánh cửa khép lại. Cha nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô Agnès cất tiếng nói: ‘‘Cám ơn Cha đã nhận lời đến. Cha có biết là con mong đợi Cha từng giây từng phút không? Xin Cha chúc lành và ban phép giải tội cho con. Đây sẽ là lần xưng tội cuối cùng!” Rút hết tàn lực, cô Agnès bắt đầu xưng tội.
Thưa Cha con đã xưng tội cách đây 3 năm .. khi có vị Linh Mục Công Giáo cải trang đến làng giải tội cho các tín hữu. Con ghi khắc trong lòng tất cả những gì vị Linh Mục đó nói với con. Cha cho con việc đền tội là đọc Kinh LẠY CHA. Rồi Cha nói thêm: ”Con phải hết sức chú tâm mỗi khi con đọc ”Xin Cha tha nợ chúng con như chúng con cũng tha cho kẻ có nợ chúng con”. Vậy thì, trước khi bắt đầu xưng tội, có lẽ con phải thật lòng tha thứ cho người đã giết con, có phải vậy không Cha?
Vị Linh Mục hỏi nhỏ: ‘‘Con có biết tên người giết con là ai không?”
Ngừng một lát, như để lấy lại sức, cô Agnès trả lời: Cha biết không, đó là con trai của bác canh rừng. Anh đang đi quân dịch. Anh tên Bernard. Anh được về phép và án mạng xảy ra vào buổi chiều trước khi anh trở lại binh chủng .. Bernard và con là hai đứa trẻ hàng xóm láng giềng. Chúng con thường chơi chung với nhau. Trước khi gia nhập quân đội, Bernard đến gặp con và hỏi: ‘‘Em có bằng lòng làm vợ anh không?” Con đáp: ‘‘Có”. Bernard nói: ‘‘Vậy hãy chờ đợi anh”. Nghe thế, con cảm thấy thật sung sướng vì con hết lòng yêu Bernard. Trong vòng một năm, con dệt không biết bao nhiêu mộng đẹp và mong chóng đến ngày Bernard được nghỉ phép .. Nhưng khi về phép thì Bernard không còn giống như trước nữa. Lúc nào anh cũng nực mùi rượu .. Rồi có người dèm pha với anh về con. Họ nói là con dan díu với một thanh niên khác!
Buổi chiều trước khi trở lại quân ngũ, Bernard hẹn con đến gặp chàng tại một bụi lau cách xa làng. Khi trông thấy Bernard con bỗng đâm ra lo sợ. Đôi mắt đỏ ngầu, anh giận dữ nói với con: ‘‘Tôi biết cô đi theo một người khác”. Con nói không đúng thì anh bảo: ‘‘Nếu không đúng thì để tôi kiểm xem”. Nói rồi chàng ôm chầm lấy con. Con vùng mạnh thoát khỏi vòng tay chàng và la lớn: ‘‘Bernard, lương tâm anh đâu rồi? Hãy đợi khi nào chúng ta lấy nhau đã, rồi anh mới được phép làm!” Anh nói: ‘‘Nếu cô chống lại thì tôi sẽ giết cô”. Nhìn đôi mắt dữ tợn, con hiểu tức khắc Bernard sẽ dám làm điều anh dọa con. Con thấy ngay mình phải chọn: hoặc chết hoặc phạm tội. Tâm hồn con hướng về Đức Mẹ MARIA. Từ ngày mẹ con qua đời, con thường bày tỏ tâm tình với Đức Mẹ. Con liền cầu xin Đức Mẹ cứu con. Chính Đức Mẹ đã ban ơn để con có đủ sức mạnh kháng cự lại Bernard. Khi con thật sự thoát ra khỏi vòng tay anh, Bernard liền rượt theo và đập con ngã gục. Xong anh bỏ chạy trốn.
Thưa Cha, bằng mọi giá, xin Cha tìm gặp Bernard và nói là con tha thứ cho anh. Con biết một khi hồi tỉnh, Bernard sẽ hối hận rồi đâm ra tuyệt vọng. Vậy xin Cha nói là con muốn anh sống. Trên trời con sẽ khẩn cầu THIÊN CHÚA Từ Bi thương xót anh. Chắc chắn Chúa tha thứ cho Bernard, vì con, con đã tha thứ cho anh. Giờ đây, con xin xưng thú các tội lỗi của con và xin Cha làm phép giải tội cho con.
Xưng tội xong, cô Agnès trút hơi thở cuối cùng. Về phần vị Linh Mục, ngài cương quyết giữ ‘‘bí mật tòa cáo giải” và đã tìm gặp được Bernard. Chàng ăn năn thống hối và đã trở thành trợ sĩ dòng Phanxicô.
(”Stella Maris”, n.305, Juin/1995 + Maria Winowska ”Du Sang sur les Mains”, Editions Saint Paul, 1988).
Bấm vào đây trở về “Tin YÊU Và Hy Vọng Của Kitô Giáo” Gương CHỨNG NHÂN