BÍ TÍCH GIẢI TỘI
Con cảm thấy thật bé nhỏ và yếu đuối khi nói về bí tích Giải Tội. Bởi lẽ, đây là bí tích quá đẹp, quá cao cả, đến nỗi các từ ngữ cao đẹp nhất ẩn chứa trong tim con cũng không đủ để diễn tả “chiều cao, chiều rộng và chiều sâu” của bí tích. Nhờ bí tích Giải Tội con người được giao hòa với Thiên Chúa, qua trung gian của vị Linh Mục. Chính vị Linh Mục lắng nghe và xóa bỏ tội lỗi con người, nhân danh Chúa GIÊSU KITÔ. Trong thời gian dài, con gọi bí tích Giải Tội là bí tích “đền tội”. Và con sống bí tích như thế. Con cảm thấy đúng là phải “đền bù” tội lỗi bằng cách hạ mình đến quỳ gối trước vị Linh Mục để xưng thú các tội lỗi. Con chỉ thấy khía cạnh tiêu cực khi phải liệt kê tất cả các tội đã phạm. Đó là thời gian của “thử thách” và của “sự thật”. “Sự thật”, bởi vì, con phải thành thật xưng thú mọi lỗi lầm mới tìm lại được niềm an bình nội tâm. Cứ sau mỗi lần xưng tội, con cảm thấy mình được chân thật và trong sạch hơn trước mặt Chúa.
Con sống tinh thần “đền tội” mãi cho đến ngày con khám phá ra bí tích Giải Tội chính là bí tích Hòa Giải. Ngày ấy, con hiểu rõ ý nghĩa dụ ngôn người con hoang đàng. Trước đó con không hề thấy “đứa con hoang đàng” chính là con và người Cha nhân từ là hình ảnh Thiên Chúa Cha.. Bây giờ con hiểu Thiên Chúa là Cha đầy tình thương đang trông ngóng và đợi con trở về. Ngài mở rộng tay hầu con có thể lao vào ẩn trú trong vòng tay yêu thương của Người. Con hiểu thế nào con tim tan nát vì hối hận, bởi lẽ chính con đã sống kinh nghiệm này. Con cũng hiểu với tâm tình thống hối, tội nhân ngã mình vào lòng Thiên Chúa. Món quà đẹp nhất con người có thể dâng lên Chúa GIÊSU: trao dâng Chúa trọn con tim cho dù nó có dính đầy bùn nhơ. Chúng ta dâng Chúa với trọn lòng tin tưởng, khiêm tốn và thống hối.
Phải thành thật thú nhận: không mấy dễ nhìn nhận mình là kẻ khốn cùng, phải phơi bày mọi tội lỗi ra ánh sáng! Điều tốt hơn cả là lý luận bằng con tim. Như thế chúng ta thấy rõ hơn với Ánh Sáng của Chúa GIÊSU. Chúng ta nhìn nhận mình bé nhỏ, yếu đuối như đứa trẻ, tùy thuộc vào người mẹ. Hãy đến cùng Chúa GIÊSU với con tim khiêm tốn nghèo nàn. Chúa GIÊSU yêu thương trìu mến cách riêng các em bé và người giản dị đơn sơ. Từ đó, con người không cảm thấy xấu hổ và nhục nhã mỗi khi đến tòa xưng thú mọi tội lỗi. Trái lại, mỗi khi đến tòa giải tội con người kín múc ơn tha thứ và tình yêu.
Đối với con nhờ bí tích Giải Tội con người làm hòa với Tình Yêu Thiên Chúa và với người khác. Bí tích Giải Tội là bí tích trao đổi. Đúng như thế. Con người đến “trao” những khốn khổ của mình cho Chúa và “đổi” lấy một Con Tim đầy tràn Tình Yêu. Và tất cả đều hoàn toàn nhưng không, vô giá.
Mỗi lần lãnh nhận bí tích Giải Tội - Hòa Giải - con đều có cảm tưởng mình chìm sâu trong Trái Tim Từ Bi của Thiên Chúa.
(Ký tên: Marie 25 tuổi)
Bí tích Giải Tội là món quà quý giá Chúa GIÊSU KITÔ Phục Sinh trao ban cho Giáo Hội Ngài: “Các con hãy nhận lấy Thánh Thần, các con tha tội cho ai, thì tội người ấy được tha. Các con cầm tội ai, thì tội người ấy bị cầm lại” (Gioan 20,23). Khi tâm lòng được Chúa Thánh Thần soi sáng và thấy rõ mình là kẻ tội lỗi, tôi bỗng đâm ra sợ hãi. Sợ hãi chính mình. Tôi tự nhủ: “Không. Không đúng như vậy. Tôi đâu có tồi tệ đến thế! Thật là quá phũ phàng!” Rồi thấy không thể nào thay đổi tình trạng nhơ nhớp của linh hồn, tôi bèn tìm cách trốn chạy. Tôi đóng kịch. Tất cả hoàn toàn do tính kiêu ngạo mà ra. Tôi sống giả hình như thế trong mấy năm trời..
Nhưng Thiên Chúa là Đấng nhân từ. Ngài luôn luôn đợi chờ. Tôi xác tín như thế. Chúa GIÊSU là Đấng vô cùng nhẫn nhục. Cho đến một ngày, khi tình yêu đến độ quá mức vỡ bờ Ngài nổi giận, “cơn giận thánh”! Tôi rơi vào hố thẳm tuyệt vọng. Tôi cảm thấy trần trụi trước mặt mình, trước mặt kẻ khác và trước mặt Thiên Chúa. Đây là “giờ sự thật”. Tôi muốn trốn chạy và chấm dứt cuộc đời bằng cái chết! Tự tử là kết quả của tuyệt vọng!
May mắn thay, trong Giáo Hội Công Giáo có bí tích Giải Tội (Hòa Giải). Tôi tìm đến với Chúa GIÊSU, Con Chiên Thiên Chúa, Đấng gánh tội trần gian, qua trung gian vị Linh Mục. Tôi khiêm tốn quỳ gối trước mặt ngài xưng thú mọi tội lỗi. Và Chúa GIÊSU mở rộng Trái Tim Từ Bi Ngài cho tôi. Tôi khám phá ra Con Tim Thiên Chúa là nơi trú ẩn của tội nhân!
Ngày hôm nay tôi hiểu Chúa GIÊSU muốn tôi mãi mãi là “người hành khất” van xin lòng Từ Bi của Ngài. Ngài muốn trú ngụ nơi các vết thương tôi. Ngài muốn từ các vết thương lòng tôi vang lên bài thánh ca HY VỌNG.
Mỗi khi đi xưng tội, tôi muốn nhận chìm dĩ vãng đời tôi trong tình trìu mến xuất phát từ Trái Tim Chúa. Thế là Chúa an ủi, chữa lành và trao ban trở lại niềm vui của con cái Chúa. Vâng, với Thiên Chúa, mọi sự đều kết thúc với Niềm Vui.
Giờ đây, khi đã bắt đầu uống nước từ mạch suối của “Nguồn Ơn Tha Thứ”, tôi không thể nào nhịn khát được nữa. Tôi thường đến van xin lòng Từ Bi của Thiên Chúa. Thời gian càng trôi qua, tôi càng cảm thấy mình hạnh phúc vì đã bị tổn thương, bởi lẽ, các vết thương thúc đẩy tôi hoàn toàn tùy thuộc nơi Chúa GIÊSU. Không có Chúa GIÊSU, tôi hoàn toàn bất lực, không làm được chuyện gì. Cuộc đời tôi, chính là ở lại trong vòng tay Ngài, ẩn mình trong Trái Tim Ngài như đứa trẻ nép mình vào lòng mẹ.
Từ đây các vết thương do tội lỗi gây nên trở thành Lửa, bởi vì, Máu Thánh Con Chiên Thiên Chúa đã tẩy sạch và thiêu đốt tội lỗi bởi Chúa Thánh Thần. Tất cả là hồng ân, kể cả tội lỗi, nếu nó được trao phó cho Thiên Chúa trong bí tích Hòa Giải. Bí tích Giải Tội trở thành lời chúc tụng Thiên Chúa Ba Ngôi: “Mỗi lần đi xưng tội là mỗi lần con chúc tụng Thiên Chúa”. Và thánh nữ Catarina thành Siena nói thêm: “Mỗi tội trao dâng cho lòng Nhân Từ Thiên Chúa trở thành một hương thơm”.
Trước khi chấm dứt, tôi muốn nói với bạn rằng: “Nếu bạn sợ hãi mỗi khi đi xưng tội thì bạn nên chạy đến kêu cầu cùng Trinh Nữ Rất Thánh MARIA”. Chính Đức Mẹ giúp tôi sẵn sàng mở rộng con tim để Đức Mẹ ghép Trái Tim Chúa GIÊSU Con Mẹ vào. Tôi tin tưởng nơi Bàn Tay giải phẫu dịu hiền của Mẹ. Với Mẹ, tôi không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
(Ký tên: Jean-Michel, 19 tuổi)
Con lãnh nhận bí tích Giải Tội lần đầu năm lên 7 tuổi, trước ngày rước lễ lần đầu. Trước đó một tuần lễ con đã dọn mình xưng tội bằng cách ghi ra giấy tất cả các tội con đã phạm. Biến cố xưng tội và rước lễ lần đầu ghi nơi tâm trí con kỷ niệm khó quên. Trong ký ức tuổi thơ chỉ còn lại duy nhất kỷ niệm ngày xưng tội và rước lễ lần đầu. Kể từ sau khi xưng tội lần đầu, cứ mỗi ngày thứ bảy con lại đi xưng tội để dọn mình rước Chúa GIÊSU trong Thánh Lễ Chúa Nhật hôm sau. Con đi xưng tội hàng tuần không phải vì lòng đạo đức nhưng vì đức vâng lời. Mẹ con dạy con phải sạch tội thì mới được rước Chúa GIÊSU. Con thường đi xưng tội với vị Linh Mục không biết rõ con và gia đình con. Như thế, con không cảm thấy xấu hổ vì phải xưng thú mọi tội lỗi của mình ra. Nói như thế để chứng tỏ rằng lúc đó, con chưa hiểu rõ vẻ đẹp và chiều sâu của bí tích Giải Tội (Hòa Giải).
Vài năm sau giáo xứ thường tổ chức các buổi giải tội tập thể. Con sung sướng tiếp nhận hình thức giải tội tập thể, bởi vì, con khỏi phải đi xưng tội hàng tuần và lập đi lập lại một số tội quen phạm. Thêm vào đó, nếu con phạm tội nào nặng hơn, thì xưng tội thẳng với Chúa vẫn dễ hơn là phải thú nhận với vị Linh Mục. Rồi con thầm nghĩ: Nếu chẳng may mình có quên tội nào thì Chúa cũng biết và tha hết mọi tội cho mình!
Tuy nhiên, phải thành thực thú nhận rằng, phương thức giải tội tập thể không đem lại cho con niềm an bình thật sự. Một thời gian sau khi thi hành việc xưng tội tập thể, con đâm ra lo âu bối rối. Con tự hỏi: Làm sao Chúa có thể tha thứ nếu con không khiêm tốn tự ý xưng thú mọi tội lỗi của con? Mặc dầu nghĩ thế, nhưng con chưa có can đảm đi xưng tội riêng với vị linh mục đang ngồi tòa, đợi ai cần thì đến xưng tội với ngài. Tính kiêu ngạo ngăn cản con đi đến với vị Linh Mục. Con hổ thẹn tự nhủ: “Nếu mình đứng lên đi xưng tội người ta sẽ biết mình có tội trọng!” Lúc đó con giống như đứa trẻ đã phạm một lầm lỗi nhưng lại không dám đến xưng thú với Cha mình để xin Cha tha thứ ..
Dịp Lễ Giáng Sinh và vào mỗi dịp lễ lớn, các vị Linh Mục thường thay phiên ngồi tòa giải tội cho tín hữu. Năm ấy có tất cả 4 vị. Trước khi đến nhà thờ xưng tội, con kêu xin Chúa Thánh Thần ban sức mạnh để con khiêm tốn và can đảm đi qua mọi người đến tòa giải tội. Nhưng Thiên Chúa là Cha nhân từ biết rõ tâm tình yếu đuối của từng đứa con. Vị Linh Mục con quen biết và muốn xưng tội với ngài, lại đến ngồi nơi tòa giải tội ngay sau lưng con. Vô cùng mừng rỡ, con tiến thẳng đến tòa giải tội và thành thật đơn sơ xưng thú mọi tội với Ngài. Ngày hôm đó con cảm nhận được Tình Yêu bao la của Thiên Chúa và ra về trong niềm vui cùng an bình. Con có cảm tưởng mình đã giao hòa với người thân yêu nhất đời mà mình đã dại dột phạm lỗi làm mất lòng. Nếu trước đó con cảm thấy ngại ngùng bao nhiêu thì sau khi đã làm hòa con cảm thấy vui mừng bấy nhiêu.
Tuy nhiên con vẫn chưa cảm nghiệm tất cả chiều kích sâu xa mà bí tích Giải Tội mang lại cho con người. Con chỉ mới cảm nhận sự nhẹ nhõm vì đã xưng thú tội lỗi chứ chưa cảm nghiệm sự chữa lành do bí tích Giải Tội mang lại. Cho đến một ngày,con cảm thấy rằng, chẳng những con chỉ “ước ao” đi xưng tội, nhưng thật lòng “ước muốn” đi xưng tội, vì nhu cầu cần phải kêu xin Chúa thứ tha và chữa lành khỏi mọi vết thương do tội lỗi gây ra.. Khi con hiểu rõ như vậy thì sau khi xưng tội, con cảm thấy mình thật sự được chữa lành, được giải thoát khỏi quyền lực sự dữ đè nặng trên con. Con cảm thấy con tim thật nhẹ nhàng. Muôn vàn cảm tạ và ngợi khen lòng nhân từ bao la của Thiên Chúa là Cha.
(Ký tên: Nathalie, 20 tuổi).
(Marie-Michel, “Infinie sa Tendresse”, Le Sarment FAYARD, 1993)
Bấm vào đây trở về “Tin YÊU Và Hy Vọng Của Kitô Giáo” Gương CHỨNG NHÂN